Ngày 18/10, chiếc xe khách bị lũ cuốn đã làm dư luận bàng hoàng. Có một sự trùng lặp đến khó tin, vào tháng 10, cách đây 4 năm, dòng sông Lam từng là nơi lưu giữ chứng tích buồn khiến 19 học sinh tử nạn.
>>
Hoàn tất trục vớt chiếc xe bị lũ cuốn, vẫn còn 6 người mất tích>>
Ảnh và clip trục vớt chiếc xe bị lũ cuốn>>
Qũy VNIF và cộng đồng Zing hỗ trợ gia đình nạn nhân vụ trôi xe>>
Người nhà nhận nhầm thi thể nạn nhân trên xe khách bị lũ cuốn>>
Xe khách chở gần 40 người bị lũ cuốn trôiNgày 7/10/2006, trên bến sông Lam, người dân bản Chôm Lôm, xã Lạng Khê, huyện Con Cuông (Nghệ An) như chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng: 57 học sinh trên đường đến trường, chen chúc nhau lên đò để kịp giờ đến lớp, đến giữa dòng, nước xoáy, đò chìm, 19 học sinh vĩnh viễn gói ghém ước mơ nuôi con chữ xuống dưới vực sâu.
Tôi còn nhớ mãi hình ảnh những em bé chân trần, quần áo tả tơi, khuôn mặt lem luốc, mái tóc rối bù, chen chúc nơi bến sông ngóng bạn học - những đồng môn xấu số. Nhiều em học sinh là bạn học của các nạn nhân, thả những chiếc thuyền giấy, và hoa dại xuôi theo dòng sông Lam, nguyện cầu.
Bến Chôm Lôm hôm ấy cũng đen nghịt, biển người như tĩnh lặng, chẹt cứng một khúc sông, dòng người lũ lượt kéo đến. Phía dưới cây gạo già cội, nhiều bà mẹ vật vã trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Bến Chôm Lôm từng chứng kiến nỗi đau của
19 học sinh vĩnh viễn nằm lại nơi dòng sông Lam.
Những chiếc quan tài trống không “gọi hồn” xếp la liệt. Những bạn học, người thân của các nạn nhân ôm quan tài gào khóc. Tiếng khóc thảng thốt, thê lương ấy đôi lúc ngất lịm chìm vào cõi hư vô.
Sau vụ tai nạn thương tâm ấy, các cấp chính quyền, các ban ngành ngồi lại “đúc rút kinh nghiệm”, chủ đò rơi vào vòng lao lý vì tội “chở người quá quy định”. Trước toà, cha con lái đò chỉ biết lẩm bẩm: “Tui chỉ sợ chở không kịp, các em lại lỡ học”.
Ngày ấy, nhiều người thầm trách: “Giá như đừng chở quá quy định, đừng “thương” các em thì sự tình đâu đến nỗi nào”. Đau xót, tiếc nuối, nhưng sự việc đau lòng ấy cũng đã xảy ra. Hai từ “giá như” cũng đã quá muộn màng.
4 năm sau, cũng trên dòng sông Lam, tại địa phận xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh), lại chứng kiến thêm một nỗi đau tột cùng.
Gần 40 hành khách trên đường về quê khi đến địa xã Xuân Lam thì gặp lũ, bị nước cuốn trôi, 18 hành khách may mắn thoát nạn, còn 20 hành khách xấu số trên chuyến xe định mệnh đã vĩnh viễn ra đi.
Trên bến sông Lam, tôi không cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng, có những gia đình mất 2-3 người thân, có những đứa bé vừa chào đời đã phải đắm mình trong dòng nước xiết, có những người vợ, người chồng, người con mãi mãi không được nhìn thấy bố mẹ, con cháu của mình….
4 năm sau, cũng vào tháng 10, người dân lại phải chứng kiến thêm một nỗi đau tột cùng
của 20 nạn nhân khác. Những con số "biết khóc" ấy khiến chúng ta không khỏi xót xa, quặn lòng.
Một lần nữa, mọi người chợt giật mình bởi hai từ “giá như”: Giá như chủ xe thấy biển cấm không thì đừng cố vượt. Giá như những hành khách trên xe đồng lòng can ngăn, đảm bảo an toàn tính mạng, giá như…. Tất cả đã muộn!.
Khi chứng kiến hình ảnh gần 20 ngọn nến chấp chới bừng sáng, trên những chiếc quan tài gọi hồn, tượng trưng cho 20 hành khách xấu số, tôi cũng như tất cả bao người mãi mãi còn in đậm, khắc khoải, hằn vết trong tim một nốt lặng buồn khi nghĩ về chuyến xe khách định mệnh ấy.
Hơn lúc nào hết, người dân miền Trung nói chung đã phải chịu quá nhiều mất mát về người và của trong các trận bão vừa qua, người nhà các nạn nhân trong vụ xe khách cần tiếng nói đồng lòng, sẻ chia, giúp sức của tất cả cộng đồng, các nhà hảo tâm, các doanh nghiệp, đơn vị trong và nước, để xoa dịu bớt những giọt nước mắt không còn rơi lặng lẻ trên những khuôn mặt đã cạn kiệt vì mưa lũ…
nguồn zing